Hoạ sĩ Lê Thanh Minh
Trần Nhương trẻ lắm, mải chơi lắm mặc dù lão đã ngoài tám mươi. Nào phải tôi nói mà là lão tự đặt cho mình nickname “Trần Ham Vui”. Vui như lão thì ai chả thích, chỉ có điều thích là một chuyện, chơi được như lão lại là chuyện khác. Là tôi nói cái tố chất rất Trần Nhương ấy. Nhiều cô gái trẻ mê lão tít thò lò. Số lão đào hoa đã hẳn nhưng tôi không hiểu họ thích lão vì cái gì. Nhan sắc của lão cũng chỉ trung bình khá, tài năng của lão là không thể phủ nhận nhưng bảo các cô mê vì lão đẹp trai, có tài thì tôi quyết không phục. Thiên hạ có biết bao nhiêu chàng trai tài tuấn hơn lão... Quả là bí hiểm.
Hôm qua, không, phải là hôm kia mới đúng, lão rót vào tai tôi một lời đề nghị kinh người “viết cho tôi một bài, tôi sắp triển lãm....” Dù biết sức mình có hạn nhưng làm sao tôi có thể bỏ qua một cơ hội hiếm hoi châm chọc lão. Không phải châm chọc mà là cù cho lão cười đứt ruột. Sẽ như ý lão, tôi phải phang tẹt ga mới được... Dẫu sao thì lão cũng chỉ vui đùa thôi. Nào thì chúng ta cùng vui đùa nhé.
Xem tiếp